Một lần thất bại ở tuổi 18 đã thay đổi cách mình nhìn thế giới và chính mình. Nếu bạn từng lạc lối, câu chuyện này là dành cho bạn.
Khi Thế Giới Trong Mình Sụp Đổ
Ở độ tuổi 18, khi thế giới của bạn sắp mở ra trang mới, nhưng thế giới bên trong bị vụn vỡ chỉ vì một kỳ thi mang tên ” Đại Học”.
Chuỗi series ” 29 bài học trước 29 tuổi” sẽ ghi lại những hình ảnh, câu chuyện mình đã trải qua. Không phải mình viết để khoe hay kể lể, đơn giản vì mình muốn những ai chạm tới được những câu chuyện này cảm thấy không cô đơn.
Con người thường sống “bầy đàn” từ xưa rồi. Nên cũng không có gì khó hiểu, khi chúng ta luôn muốn đồng hành cùng nhau. Mình cũng vậy. Từng muốn sống cô độc 1 mình thôi. Nhưng đâu đó bên trong thôi thúc mình dũng cảm chia sẻ những câu chuyện quá khứ. Mình hy vọng chuỗi bài viết này hữu ích với bạn.
Giấc mơ 18 tuổi và cú ngã đầu đời
Mình học giỏi Sinh học. Vì mình thích và cũng nhờ vậy mình có cơ hội được đi thi học sinh giỏi (HSG) những năm học cấp 2, cấp 3. Hồi năm cấp 2, mình đi cả Lý, và Sinh học. Ây chà, nhắc lại mình tự tin hẳn ^^
Lên cấp 3, mình được cử đi thi HSG cấp tỉnh môn Sinh học. Cô giáo nhắn mình là “Tiếc qúa, Ngọc chỉ thiếu 0.25đ là đạt HSG cấp tỉnh ( Đồng Nai) . Thật sự mình nhớ lại, mình cảm thấy mình hồi đấy ngầu ghê.
Và cũng nhờ như vậy, mình rất tự tin ở mỗi phần học, kiểm tra và thi ở trường.
Lúc đấy, mình khá tự ti vì mình không có nhiều điều kiện học như các bạn khác, chỉ có đi học thêm môn Toán thôi (Vì môn đấy mình dở nhất, còn Hoá thì mình học tạm, nói chung là mình không thích Hoá lắm)
Thế nhưng, những bạn học giỏi ở lớp chọn cũng khá dè dặt khi đặt bút viết tên trường để đi thi ĐH Y. Nhưng sau khi mình đắn đo, mình đã hạ bút viết tên ĐH Y Dược TPHCM. (Nghĩ lại, mình đúng là gan thật ^^)
Bài học lớn nhất mình rút ra được trong những năm trưởng thành sau đó, chính là:” So sánh với người khác, chính là tự giết chính mình”
Và khoảng thời gian sau khi mình không đậu ở trường Y, mình như rớt xuống vực thẳm.
Bởi vì, mình nhìn xung quanh, khi mà mọi người an toàn trong ngành học của chính các bạn. Thì bản thân mình chẳng có nơi nào để đi. Nghe thật khủng khiếp với những người xem cuộc thi Đại học là tất cả như mình lúc đó.
Và khi đó, thế giới quan của mình sụp đổ.
Những ngày sau đó, mình thu mình lại.
Ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.
Những câu nói đay nghiến:
“Thế mà cũng đòi thi Y.”
“Không biết lượng sức mình.”
Mình bắt đầu tin họ.
Tin rằng mình thực sự kém cỏi.
Tin rằng giấc mơ của mình là một thứ xa xỉ.
Tin rằng mình chỉ là một đứa ảo tưởng giữa thế giới thực dụng này.
Mình khóc trong im lặng.
Mình kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mình không còn biết phải đi đâu, làm gì, hay tin vào điều gì nữa.
Nhưng rồi, trong những ngày lạc lõng đó, một tia sáng nhỏ đã len vào.
Có một câu mình từng đọc cứ ám ảnh mình mãi:
“Bạn thất bại một lần không có nghĩa bạn là kẻ thất bại.”
Lần đầu tiên sau rất lâu, mình tự hỏi:
- Có phải giá trị của mình chỉ được định nghĩa bởi một kỳ thi?
- Có phải chỉ vì một lần vấp ngã, mình sẽ mãi mãi thua cuộc?
Nếu mình không đứng lên lúc này, có ai sống thay cuộc đời của mình không?
Từ ngày đó, mình bắt đầu chọn đứng về phía chính mình.
Chậm chạp. Run rẩy. Nhưng mình vẫn đứng dậy.
Mình học tiếp. Mình cố gắng tiếp. Mình tìm những giấc mơ khác, những con đường khác.
Và mình nhận ra:
Đôi khi, thế giới trong mình cần sụp đổ – để mình tự xây lại một thế giới mạnh mẽ hơn.
Nếu không có cú ngã tuổi 18, có lẽ mình sẽ mãi tin rằng: chỉ cần làm hài lòng người khác là đủ để sống hạnh phúc.
Nếu không có ánh mắt khinh thường đó, có lẽ mình sẽ không học được cách không cần ai công nhận mới có thể tiến bước.
Nếu không có những ngày đen tối ấy, có lẽ mình sẽ không bao giờ biết:
Ánh sáng thực sự phải tự mình tìm ra – chứ không ai trao cho mình cả.
Lựa chọn Gap-year
Sau đó, mình tự cho mình nghỉ 1 năm đi học nghề Nhà hàng, vì ước mơ của mình là mở chuỗi nhà hàng. Và cô giáo chủ nhiệm lớp 10 cũng nói mình hợp với ngành Hospitality (đây là tên Tiếng anh của ngành, gọi tiếng việt là Nhà hàng-Khách sạn). Mình muốn ghi rõ để bạn có thể biết hen. Gần giống Hospital hen ^^
Năm đầu mình học và đi làm ở khách sạn 4* nhưng vì kiệt sức, thức khuya nhiều và ăn không chú trọng dinh dưỡng. Mình đã bị thoái hoá đốt sống cổ ở tuổi 20. Và lúc đó, mình nhận ra rằng nếu bán sức khoẻ để đổi lấy vài đồng thì có đáng không?
Và lúc đó mình quyết định “Thi lại Đại học” sau nhiều tháng ngày suy nghĩ mình sẽ đi làm để kiếm tiền. Vì Bill Gate cũng bỏ học đấy thôi, mà vẫn thành công.
Bỏ học ĐH có thể thành công, nhưng không học thì không thể đạt được thành công.
Mình nhận ra tất cả những người thành công đó, họ không ngừng đào sâu và học tập có chủ đích sau khi bỏ ĐH. Và mình nếm trải ngày tháng cày cuốc mà chỉ đổi lại vài đồng. Bằng ĐH có thể không là tất cả, nhưng là tấm vé để bạn có thể “log in” vào môi trường nào đó với mức tốt so với những người không có.
Mình lại bỏ ra 1 năm để ôn thi lại. Mình không chọn đi học đại ngành nào đó, bởi vì mình sợ cảm giác tiến thoái lưỡng nan. Mình chọn Quản trị Khách sạn, vì mình siêu thích năng lượng sang trọng và đẳng cấp, tìm hiểu và học tập thì mình lại càng ấn tượng hơn về những câu chuyện đằng sau đó. Có dịp mình sẽ kể.
Tốt nghiệp ngay thời điểm covid-19
Đại dịch trôi qua cũng gần nửa thập kỷ, nhưng để lại quá nhiều nỗi đau phải không? Mình cũng không ngoại lệ. Tốt nghiệp xong về thất nghiệp, block-down, mất định hướng, stress,..
Tháng 8 năm đó, mình tốt nghiệp ngay giữa tâm dịch. Chỉ một mình mình được vào hội trường nhận bằng, còn người thân thì vẫn ở ngoài.
Mình may mắn có rất nhiều người bạn yêu quý, họ dành thời gian đến và chúc mừng mình. Mình luôn trân trọng, biết ơn và cảm thấy hạnh phúc.
Cảm ơn mọi người đã yêu quý mình đến như vậy.
Và sau đó là chuỗi ngày block-down, mình trở về quê. Và may mắn mỉm cừoi khi mình được nhận vào làm việc tại một công ty Châu Âu sản xuất tem, nhãn. Đối tác của nhiều brand lớn ở Việt Nam và thế giới.
(còn tiếp, hẹn bạn ở phần 2)